Powered By Blogger

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

buồn tôi,mua không?




Buồn tôi. Buồn dài canh ba gà chẳng gáy.
Buồn đục ngầu nắng hạn giêng hai
Buồn thế giới eo óc vết nhăn hình đầu đạn
Buồn sao tắt em không cười như mơ
tôi viết bài thơ
mua không mua không


Buồn long nhong tang ma tang lễ áo tang xô
Buồn đầu trọc, giá xăng tăng vọt
buồn bikini váy ngắn thậm thụt
rốn hỡ với thịt trần
buồn càn khôn, buồn càn khôn
tôi viết bài thơ
mua không mua không


Buồn tôi nông nổi, buồn
gió lạnh trôi mây
buồn em qua ngõ không nhìn lại
buồn giả vờ, giả vờ buồn
biết đâu
em nhặt lên chưng cất
buồn tôi….

Thái Uyên

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Ngày trơ ngửa mặt


Bài thơ này tôi viết dành tặng riêng tôi và những ai đồng cảm cùng nó.Rất tiếc ,sự pha trộn sắc màu trong cuộc sống này dưới con mắt của tôi có quá nhiều hỗn chất nên dễ gây khó chịu cho người đọc.

..."Từng ngày qua,người ta bày  thêm ra những kệ hàng tạp hoá"( lời Trịnh công Sơn).Tôi cũng bày ra cho mình một hàng tạp hoá để bán và mua.Cho vừa với cái cuộc người.


Và tôi bày ra đây / ai mua,ai bán???!!!



NGÀY TRƠ NGỬA MẶT


Ngày trơ mùa căm lạnh, tôi mua
dòng người xô nhau rãi chợ
chen lấn chắt chiu, tạm bợ
kệ hàng hoá những đống xà bần
đôi khi là rác
(đồ bỏ đi của người này lại cần thiết của kẻ kia)



Bày ra đong đếm cân chia, một thứ hạnh phúc
so với tình
văn hóa, xa xí phẩm èo uột
đạo đức, mặt hàng nhảm nhí
không ai cho không ai bất cứ thứ gì
xà phong, bột ngọt,rựu bia, thuốc lá
chất độc lại dùng để sống và ăn.



Tôi ngồi đong một bữa Đông chí ố
chen mua cho mình một chất
Mùi thiền trong ca khúc Trịnh
sự ngạo nghễ của Chúa
sự giã vờ của Phật
sự thật bán mua vẫn chẳng vừa
một giá cho tôi
cát bụi thân trôi cát bụi
nhặt lên bữa người
mấy tấm ván đi theo về cõi tận cùng
giun dế vây quanh



Ngửa mặt nhặt một ngày lạnh căm
vốn không mợ chợ cũng vừa đông
                     Lập Đông 2008
                             Thái Uyên

 

bắt đầu blog

Vô thường mang nợ vần thơ
Chợ đời rao bán đợi chờ khách qua
Tôi bắt đầu trang blog của mình như thế.Bằng hai câu thơ giữa chợ đời cân đong đo đếm.Người bán,kẻ mua.Đến rồi đi.Như trang blog này vậy.
Tôi sống và viết bằng trải nghiệm sống riêng tôi.Một tôi và một chợ đời.Thơ văn giữa chợ.Viết như nhật ký,để vui giữa bộn bề cơm gạo áo tiền.
Bắt đầu thôi.